"Người phụ nữ kiên trì nuôi con và đợi chồng"
Nhiều người cho rằng khoảng cách giữa vợ chồng là một trong những thử thách lớn nhất trong việc giữ gìn mái ấm gia đình. Khoảng cách có thể làm tình yêu bùng cháy nhưng cũng có thể khiến nó phai nhạt. Hai người phụ nữ trong bài viết sống xa chồng và luôn nhớ nhung, nhưng họ vẫn lạc quan về tương lai. Họ chấp nhận thiệt thòi để chồng đi công tác, một mình nuôi dạy con cái và chăm sóc gia đình, vì tin rằng sự hy sinh của mình sẽ được đền bù bằng hạnh phúc khi chồng trở về. Chị Thanh Nga, 30 tuổi, ở Hải Phòng, lần đầu xa chồng vào Tết 2006, khi họ mới cưới được vài tháng, và từ đó, chị đã chứng kiến nhiều nỗi buồn khi chồng phục vụ ở các đảo xa. Chị chia sẻ: “Làm vợ lính đã vất vả, làm vợ lính đảo còn buồn gấp nhiều lần.”
Mình không chắc đúng hay không, nhưng đã 6 năm sống xa chồng, chờ đợi anh, mình vẫn cảm thấy may mắn có anh trong đời. Mình nhớ cái Tết đầu tiên về làm dâu, cũng là lần đầu xa bố, các em và ngôi nhà tuổi thơ. Giữa pháo hoa, mình đứng một mình trên lan can phòng cưới, nước mắt rơi nhiều như khi mẹ qua đời. Khi sinh con, mình lo lắng nhưng không khóc lóc, chỉ nằm chờ con gái ra đời với hạnh phúc dù không có anh bên cạnh. Anh ở đảo và mình chưa bao giờ được thấy ánh mắt hạnh phúc của anh khi mình sinh con. Mình tự nhủ phải mạnh mẽ và không để những mong mỏi xa xỉ đó ảnh hưởng đến mình.
Bác sĩ khuyên tôi ghi số điện thoại của mình vào tờ khai để liên lạc vì tôi phải cách ly trong phòng chờ sinh. Tôi mỉm cười ghi số, biết rằng không thể ghi số của anh vì anh đang ở xa. Tôi đã trở nên nhạy cảm với quà cáp, hoa và lời chúc vì những thứ đó quá xa xỉ với vợ lính. Sáu năm trôi qua, tôi đã là mẹ của hai đứa con, nhưng anh vẫn vắng nhà. Tôi không còn thói quen đi uống nước hay tụ tập cùng bạn bè từ khi kết hôn, và có lẽ bạn bè đã ghét tôi vì không thể tham gia. Mỗi lần nhìn con gái buồn khi thấy hàng xóm đi chơi, tôi chỉ muốn khóc.
Mình thường chạnh lòng khi thấy những gia đình hạnh phúc xung quanh, chỉ ước được về nhà thấy chồng chơi cùng con. Ước muốn giản dị nhưng lại lớn lao với những người vợ có chồng là lính đảo. Chồng mình từng kể về một người bạn mất con khi nhiệm vụ chưa hoàn thành, và câu chuyện khiến mình cảm thấy cay cay sống mũi, nhận ra sự hi sinh của các anh. Dù bạn bè bảo mình mạnh mẽ, mình vẫn cảm thấy yếu đuối và cần bờ vai để dựa dẫm. Nhưng mình không thể yếu mềm vì anh đang ở nơi cần hơn. Mình vẫn nhớ cảm xúc hạnh phúc khi đón anh về phép sau hai năm xa cách, như một ngày đẹp nhất trong năm.
Mình tưởng tượng ôm anh và khóc, nhưng thay vào đó, mình cười tươi, bắt tay anh như những người lính gặp nhau. Mình tin rằng anh sẽ hiểu mình hạnh phúc thế nào. Khi anh hỏi có hối hận khi lấy anh không, mình chỉ cười mà không đáp, vì có anh là niềm hạnh phúc lớn lao, và mình vẫn sẽ chọn làm vợ anh. Chị Thu Thùy, 29 tuổi, cũng sống trong cảnh vắng chồng. Sau khi sinh con, chồng chị phải sang Nga công tác. Chị nhớ ngày chia tay, mình khóc nhiều nhất, và đã có lúc nghĩ không thể quen với cảm giác xa anh. Đến nay, đã 6 năm vợ chồng chị sống xa nhau.
Chị Thùy và con gái thường chỉ gặp anh một thời gian ngắn khi anh về thăm nhà hoặc khi mình và bé út sang Nga. Mỗi lần thấy vợ khóc, anh cũng rất lo lắng. Nhiều người khuyên mình nên sang đó sống cùng anh, nhưng điều đó không dễ dàng. Công việc của mình không phù hợp, giao tiếp và đường xá cũng hạn chế, nên mình không muốn làm anh thêm gánh nặng. Lần sinh con đầu tiên có anh bên cạnh, nhưng lần này...





Source: https://afamily.vn/vong-phu-song-dang-dang-nuoi-con-cho-chong-201391914717456.chn